《第四章兼简其子》拼音版

唐代邓肃

zhāngjiānjiǎnzi--dèng

shībosuīxiāotiáoshìháozhuàng

yàojiēyǒushīwèixiōngzhōngwàng

zhīfāngcùntàikōngděngkuàng

chuānshìshuǐliúshígāofēnglàng

zhèngxiāngróngxièsānzhōuyàng

qióngānzàizāidànmánròuyǎnzhàng

kēngěrshězhàngboránfàng

zàiběnkuīchùgèngqiúzhǎng

guàbǎiqiányóurénzhuōniàng

zuìguīchūnmǎnzhǐhuīqínchàng

zhēnzhòngjiāngzuǒwángshàojiàngzhàng

tiānqiǎnqiānláimǐnshānzhàng

rényánchòuwèitóngzhèngwèichuàng

shuízhījīnshīchéngxiāngxiǎng

dàotiānxīnkāijuǎnrénzhēngyǎng

dànkuíxiǎoérshēngbàng

xiànzhīshīgèngjìnshǒushàng

cóngjīngshēnjiēzhēnhuǎngtǎng

dāngxiāngcóngfánjūngèngshàng

jìngzhuītàifēngsāntànliáoshíchàng

邓肃简介

唐代·邓肃的简介

邓肃

邓肃(1091~1132),字志宏,南剑沙县(今属福建)人。生于宋哲宗元祐六年,卒于宋高宗绍兴二年,年四十二岁。少警敏能文,善谈论。会李纲罢相,上疏争之,干执政怒,罢归居家,绍兴二年(1132年)五月,携母避寇福唐(今福清),五月初九病逝,年仅41岁,归葬于邓墩。肃著有《栟榈集》三十卷,《挥尘后录》传于世。《闽沙邓氏族谱》载:邓肃,字志宏,父祖谷,长子邓普,字寰宇,次子邓慈。

...〔 ► 邓肃的诗(242篇)